TÌNH SỬ TRƯƠNG CHI MỴ NƯƠNG
Sáng tác: Huỳnh Thanh Tuấn
Trình bày : Quách Sỹ Phú – Nguyễn Kha
Đoạn khúc lam giang
Tiêu sầu dùm cung son
Ai khiến xuôi cho lòng ta vấn vương
Mình ta giữa đêm cô tịch
Nơi cung vàng Mỵ Nương có biết
Trời sao đày chi thân
Khối tương tư ôm hoài trong tim
Bây giờ cho đến ngàn sau
Biết ai là người hiểu cho lòng ta.
Lòng của người cung son
Có thấu - cho chăng
Sống vắng - tiếng tiêu buồn
Lặng lờ trôi xuôi
Người hỡi, người ơi!
Sao nỡ đành - quên ước thề
Câu đá vàng - cùng ai ước nguyền.
Trăng hỡi, trăng khuya
Sao đoạn trường
Lòng ta xin gửi cho trăng, mong tìm quên lãng,
Cớ sau u tịch ghánh nặng mang
Bóng ai chập chờn như thuyền trôi... đau xé tim tôi.
Vọng cổ
Mỵ nương ơi gặp gỡ mà chi rồi chia ly vĩnh viễn, ta không mơ cung son chẳng yêu người ngọc nhưng tại trời se duyên lộn mối để ngàn năm ta ôm mối si tình.
Ta muốn quên đi nhưng bóng hình ai trong giấc ngủ cứ hiện về.
Khối ưu tình ấy sẽ hòa vào dòng sông vắng, để trọn đời này ta vĩnh biệt tình ai. Đến bây giờ ta mới hiểu chữ tương tư cũng là lúc sức tàn lực kiệt. Tay rung rung nâng cây sáo trúc mượn gió chở đi cả tấm chân tình.
Vọng Kim lang
Đây khúc tương tư
Xin gửi nơi cung vàng.
Đêm trắng đêm mơ màng, ta kêu thầm hai tiếng Mỵ Nương.
Như giữa con sông lạnh, còn bềnh bồng một chiếc thuyền trôi.
Giờ này cung vàng
Mỵ Nương có biết có thương thân nghèo
Vì đâu lỡ dở tơ duyên, gió trăng cũng mang thương sầu
Và tiêu điều trong khúc chiều buông.
Mong xóa đi tên nàng sao mãi còn ở trong tim ta.
Ngọn gió từ đâu thổi về lạnh buốt sông mãi ôm ta như ôm khối si tình.
Nước mãi cuốn trôi tiếng tiêu buồn bã
Dể trên đời này vắng bóng một Trương Chi.
Khúc cuối tương tư biến thành trang tình sử
đêm si tình hóa thành ngọc lưu ly.