TÂM SỰ ĐÔI DÉP BÌNH TRỊ THIÊN
Sáng tác: Thể Hà Vân
Cao phi
Băng rừng, xuyên sơn nghe gió chiều lao xao rừng già Mây chiều giăng giăng, buồn hiu hắt bóng Trường Sơn. Vượt ngàn thiên lý bước tới, đầu đội trời chân đạp đất! Người đi khuất rồi, còn in dấu dép Bình Trị Thiên Người đi khuất rồi, còn in dấu dép Bình Trị Thiên…
Câu 1
Nếu ngày xưa trong chuyện thần tiên có người đi đôi hia mỗi bước dài bảy dặm thì Việt Nam ta ba mươi năm đấu tranh thần thánh, cũng có chuyện đôi dép Bình Trị Thiên vạn dặm là hình ảnh thiên…thần. Ôi ba mươi năm chiến tranh khuất nẻo đường cùng. Cuộc chiến dằng dai kéo dài hơn phần tư thế kỷ, hơn nửa đời người bằng những chuyến đi. Có chông gai nào cản được lối ta đi, có núi nào cao che lấp hận thù? Từ những ngày đầu tháng tám mùa thu, khiếp vía giặc thù Bình Trị Thiên khói lửa…
Câu 2
Tôi đã theo anh, theo từ dạo đó xuôi ngược bôn ba trên khắp những đoạn đường. Từ Trường Sơn cao vời vợi đổ xuống đồng bằng. Hun hút đường xa, vượt ngàn thiên lý hai đứa mình tựa nghĩa gối chăn. Có những đêm dài mệt mỏi dừng chân. Tôi với anh hai ta cùng nhau thầm nhủ: “Kháng chiến trường kỳ còn nhiều gian khổ. Ráng mà chung tình đừng bỏ lỡ cuộc trường chinh…”
Lý con sáo
Duyên…đôi ta, như sương khói quyện thành mây bay Lửa ngút ngàn cỏ cây. Mây bay bay đến tận chân trời Đến nơi đâu nơi đó tuyệt vời! Mừng hòa bình Việt Nam sáng tươi Tổ quốc ơi! Hết cơn lầm than. Mừng hòa bình bồ câu trắng bay Bay trắng trên khung trời miền Nam…
Câu 5
Thấy không anh kìa đàn bồ câu trắng đang xòe cánh tung bay trên vòm trời vừa tan lửa đạn. Công lao ấy là nhờ anh tạo dựng cho Việt Nam muôn thuở thanh...bình. Tôi muốn hỏi riêng anh về tình nghĩa đôi mình. Anh đã đưa tôi đi khắp vùng phố thị, trước hàng vạn sắc màu cùng trang lứa với tôi. Anh có thật lòng rộn rả một niềm vui, hay tủi hổ vì tôi thấp hèn thân phận? Nằm dưới chân anh, riêng tôi thì hãnh diện ngạo nghễ, tung tăng xuôi ngược phố phường…
Câu 6
Hỡi người bạn đường chung thủy của tôi ơi! Nàng đẹp lắm nét kiêu sa riêng biệt. Nàng đã mang về đây khúc ca tình dân tộc, bằng đất phù sa hòa cùng nước mặn đồng chua. Tẩm bụi đường xa gió thổi suốt bốn mùa, ta gộp lại thành muôn hồng, ngàn tía. Tên của nàng đã trở thành bất tử, nàng là hoa khôi đẹp nhất vườn hồng. Bạn đường ơi! Nàng có cao vọng gì không khi đất nước đã qua mùa giải phóng? Dù cho vật đổi sao dời Tôi nguyện trọn đời nằm dưới chân anh..