À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi
Dải đất Miền Trung nhỏ hẹp eo thon
Mưa, nắng, gió bào mòn từng lớp đất
Bãi cát mênh mông mẹ gánh gồng nặng nhọc
Cha gù lưng lọc cọc đẩy xe thồ
VỌNG CỔ
1. À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi, bãi cát mênh mông mẹ gánh gồng nặng nhọc, cha gù lưng lọc cọc đẩy xe … thồ. Mùa nắng ruộng khô, khô cả ao hồ. Dải đất nghèo con mang theo vào ký ức, bờ vực nằm kề vách núi cheo leo. Xóm thôn nghèo người lam lũ xác xơ, giấc ngủ trẻ thơ cơn gió lào đánh thức. Đường về Miền Trung như mơ như thực, xanh biếc lượn lờ biển uốn mờ chân núi.
2. Đường về Miền Trung xa lơ xa lắc, ai dắt dìu ai mà đồi nối lưng đồi. Về lại Miền Trung nghe thương nhớ bồi hồi. Núi nối đuôi nhau kéo dài xa mãi, tiếng ai hát giữa đồi hay tiếng suối ru mây. Mỏi gối vượt đèo mây vắt vẻo dừng chân, ngắm bãi cát oằn mình lăn trong gió. Ngoài biển khơi ánh đèn heo hắt đỏ, sáng mai về tôm cá có đầy khoang.
HÒ HUẾ
À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi
Dải đất Miền Trung kiên gan anh dũng
Mưa lũ, bão bùng nào dễ lung lay
Dưới sóng bạc đầu trên mây bay vờn sương khói
Giữa lưng chừng cây cối bạt ngàn xanh
VỌNG CỔ
5. Đường về Miền Trung loanh quanh, khúc khuỷu, ai có biểu ai đâu mà sao nặng trĩu ân … tình. Dải đất Miền Trung hay dải đất quê mình ?! Dải đất Miền Trung lũ chồng bão lũ, quạt đuổi gió lào canh giấc ngủ con thơ. Đường về Miền Trung như thực như mơ, nắng táp bờ vai, bụi cài mi mắt. Se thắt lòng ai mỗi lần trở lại, thương quá là thương dải đất kiên cường.
LÝ TRĂNG SOI
Ơi Miền Trung!
Dải đất kiên gan anh hùng
Vượt ngàn gian nan nắng mưa bão bùng
Lòng người kiên trung quyết không đổi dời.
Ơi Miền Trung!
Vượt qua bão lũ ra sức dựng xây
Người đi xa, nơi phương ấy có hay
Dải đất này đang thay đổi ngày đêm!
6. Dải đất Miền Trung kiên cường bất khuất, son sắt thủy chung để ai nhớ thương hoài.
Dải đất Miền Trung sợi chỉ kéo dài
Dẻo dai néo hai miền Nam – Bắc
Dải đất Miền Trung một lòng son sắt
Nối đất nước liền từ Bắc vào Nam!
The Following User Says Thank You to MEM For This Useful Post:
AnKhanh
NHỚ BẦN
Truyện ngắn:Hồ Kiên Giang Vọng cổ:Trần Tuấn Kiệt
HÒ
Hò ơ … ơ …
Muốn ăn mắm sặc bần chua
Chờ mùa nước nổi ơ … ờ
Hò ơ … ơ … Chờ mùa nước nổi ăn cho đã thèm
NÓI
Hồi nhỏ, hay hò vậy cho vui chớ tui cần chi suy nghĩ
Đã vậy, tía tui còn đốn hết mấy cây bần mọc mé sông.
Tía nói, bần là bần hàn, bần cùng cơ cực
Trước cửa nhà có bần thì làm ăn sao khấm khá nổi.
VỌNG CỔ
1. Đối với bọn trẻ chúng tui chẳng quan tâm gì chuyện ấy. Nhưng cũng từ đó về sau khi mẹ cần bần nấu canh chua thì tui phải đi hái xa … nhà. Thương trái bần tròn xanh, hương vị đậm đà. Bọn trẻ quê nhà hái bần ăn với muối tiêu, muối ớt hay với mắm đồng cá sặc mùa nước nổi mênh mông. Tháng tư tháng mười, bần chín rụng trôi đầy sông, mỗi bận tía câu cá lóc bự về má kiếm vài trái bần làm nước mắm. “Cá lóc nướng trui chấm nước mắm bần, Chúa Nguyễn còn mê”, lúc nhậu vui tía tui thường hay nói!
(Nghỉ 10 nhịp)
2. Nhớ hồi nhỏ, bọn tui vẫn thường chơi trò cô dâu – chú rể. Hái bông bần chơi cài lên tóc đám con gái, chặt lá dừa xanh lợp mái, làm nhà. Bông bần nhiều cánh tròn như tăm tre, trăng trắng nõn nà. Rồi cũng có lần hái bông, bẻ trái, bị ong lá chích vào đầu, đau nhức quá, về mét má, khóc hu hu. Má cấm tiệt, đến khi thèm thuồng quá, định lén trèo nhưng sợ má hay la. Chợ chẳng thấy bày, hỏi, má cho hay: “Xưa tới giờ không ai đem bần đi bán đâu, con!”…
NÓI
Mang ký ức tuổi thơ hồn nhiên dong ruỗi khắp miền, khắp chốn
Rày đây mai đó, lắm lúc ăn lẩu chua nấu bằng giấm, trái me, trái sấu …
Nhớ trái bần, chảy cả nước miếng chẳng hay
Xách giỏ ra chợ, hỏi chị bán rau, bán cải
Chị cười: “Em không biết trái bần đâu!”
VỌNG CỔ
5. Nghe chị nói mà thấy thương quá loài cây hoang dại, mọc tự nhiên hay chỉ được trồng ở cồn ở bãi, mà cần mẫn ngày đêm thêm đất thêm … làng. Cho đến hôm nay thêm bao sự ngỡ ngàng. Có Cô Tư ở Trà Vinh trổ nghề chế biến, làm bột, kẹo bần thu hút khách phương xa. Sản phẩm loài cây dân dã thôn quê tưởng bỏ đi nghiễm nhiên giờ trở thành đặc sản. Rượu, mứt bần lần lượt được làm ra, xuất hiện ở mọi nơi qua mỗi gói quà!
HÒ
Hò … ơ, Trách ai nỡ đốn cây bần
Chẳng cho ghe cá đậu gần ghe tôm
6. Cây bần đã đổi đời, đổi cả bộ mặt làng quê, tăng thêm thu nhập cho bao gia đình khá giả. Có điều, người ta không bao giờ gọi nó bằng tên nào khác, cái tên mĩ miều mà chúa Nguyễn ban tặng ngày xưa. Gọi “Kẹo Thủy Liễu”, “Mứt Thủy Liễu”, “Rượu Thủy Liễu” … hay gì gì nữa. Bởi lẽ ai cũng nhớ và không thể quên cái tên “cúng cơm” của nó, từ thưở xa xưa đã gọi là “Bần!”.
Cây bần ơi hỡi cây bần
Lá xanh bông trắng lại gần không thơm
Bướm đeo dưới dạ cây bần
Muốn phân nhân ngãi, lại gần sẽ phân.
Cần Thơ, 15g30’ - 06.01.2011
-------------------------------------------------------------------------------------
Các câu thơ trong bài ca đều lấy từ ca dao.
The Following User Says Thank You to Thuong Tran For This Useful Post:
huynhminhloc
Bài này em chấm rồi đó. Xí bài này nhe !!! Hahaha...
Chị Thương, bài này giọng nam mà ngọt ngào và hát diễn đươc nội dung của bài hát thì cũng hay lắm đó. Hahaha...
The Following 2 Users Say Thank You to huynhminhloc For This Useful Post:
Thuong Tran
Nguyên văn bởi huynhminhloc
Bài này em chấm rồi đó. Xí bài này nhe !!! Hahaha...
Chị Thương, bài này giọng nam mà ngọt ngào và hát diễn đươc nội dung của bài hát thì cũng hay lắm đó. Hahaha...
Duyệt..vậy qua tết em hát bài này chị nghe nha ....Giọng em hát thì cũng ngọt lắm chứ bộ, hihi
The Following User Says Thank You to MEM For This Useful Post:
AnKhanh
ÁNH SẮC DÃ QUỲ
Tùy bút:Văn Công Hùng Vọng cổ:Trần Tuấn Kiệt
CAO PHI
Anh về Tây Nguyên, khi dã quỳ e ấp rưng vàng
Ẩn mình, lẻ loi, khoe sắc thắm trong bạt ngàn xanh
Như cô thiếu nữ, khép nép tuổi vừa đôi tám
Lạ lẫm, ngại ngùng đang dạo bước giữa đất trời cao nguyên
Trong gió núi mây ngàn, nhởn nhơ ve vuốt, dịu dàng, mơn man.
VỌNG CỔ
1. Dã quỳ ơi! hỡi loài hoa dại vùng cao nguyên bạt ngàn gió núi, em dại trong tôi hay trong em tôi dại mà để mãi trong tôi vàng sắc hoa … quỳ. Ôi! loài hoa nhiều lạ lẫm diệu kỳ. Trong bụi, nắng bazan, luênh loang gió núi, vẫn ngờm ngợp sắc vàng trùng điệp miên man. Khiến nắng, gió nơi này nửa hoang dã nửa ngất ngây, hòa quyện về đây điểm tô, tôn thêm vẻ đẹp. Chúng hiền lành không hủy diệt như mọi khi chúng lọt qua vùng các loài hoa cao sang khác.
2. Có lẽ cái nắng, cái gió, cái mưa, tiếng còng, chiêng vùng cao nguyên khác biệt, đã làm nên kiệt tác rất đỗi dã quỳ. Sáu tháng mùa mưa em xanh biếc, xanh rì. Đến khi mùa khô, cái mùa vô cùng khắc nghiệt, em lại da diết vàng từng thảm lắt lay. Dã quỳ vàng, vàng cả nắng, gió, trời, mây, để lữ khách về đây mãi trầm trồ khen ngợi. Dã quỳ ơi! ai bảo em là loài hoa dại, em dại sao bằng cái dại trong tôi!
NÓI LỐI
Cao nguyên chiều thênh thang lộng gió
Cái bồng bềnh, cái ảo hoặc, cái xa xăm
Cái mong manh, đến nín thở … vô ngôn
Dã quỳ lắt lay, ánh sắc vàng bất tử
VỌNG CỔ
5. Có người thử đem em về cuộc sống cao sang, rời hàng dân dã, cắt, tỉa chăm nom ngay hàng thẳng lối, sớm tối nâng niu nhưng em sống vô … hồn. Chán ngắt, ủ ê, thờ thẩn, bồn chồn. Em thích sống trải hồn trên thảo nguyên đầy nắng gió, ngạo nghễ cùng đất trời phơi cái quyến rũ mỏng manh. Cây cỏ ngút ngàn xanh hãy cứ xanh, bên đất đỏ bazan, dã quỳ mãi vàng ánh sắc. Ai đã đến nơi đây khi xa rồi sẽ nhắc, tuyệt sắc Tây Nguyên vàng óng ả hoa dã quỳ.
LÝ TRĂNG SOI
Tôi về đây
Ngây ngất sắc hoa dã quỳ
Núi rừng Tây Nguyên, tiết xuân đang về
Bốn bề thênh thang, tắm trong sắc vàng
Thấy nàng H’limh
Vượt bao buôn sóc đi kiếm chàng K’lang
Chàng La rihm vì muốn thỏa cơn ghen
Dùng tên tẩm độc giết nàng H’limh
6. Nàng H’limh đi xa, hóa thành loài hoa bên bờ suối, nở rực vàng tươi mỗi độ tháng mười!
Câu chuyện ly kỳ càng tôn thêm vẻ đẹp
Dân dã đời thường mà mãnh liệt, thủy chung
Một vẻ đẹp, bất tử, không vụ lợi
Luôn óng ả sắc vàng trong tiết xuân sang!
Cần Thơ, 21g00’ - 08.01.2011
========================================== Chú thích:
* H’limh: Đọc là Hơ Lim
* K'lang: Đọc là Kơ Lang
* La rihm: Đọc là La rim
* Bazan: Đọc là Ba dan