Bạn nguyenphuc ơi! Bạn chỉ cho tôi cách chuyển dây từ dây hò nhất sang hò tư và ngược lại (đàn vọng cổ). Khi chuyển từ dây hò nhất câu 1 sang câu 2 , 3 sang 4..v..v..dây hò tư (và ngược lại) thường thì đàn láy mấy nhịp? Nếu láy 4 nhịp dây hò nhất chữ đàn xề sang dây hò tư tiếp theo là chữ đàn gì của dây nấy (và ngược lại).... ? Xin cảm ơn.
Mình không biết có phải audio ấy ông Năm Cơ đàn dây hò nhất không hay bản đàn độc tấu dây hò tư khác mà bản đàn này không giống audio dây hò tư mà NS Văn Sơn kí âm lại. Để mình tìm lại xem hình như ở diễn đàn cổ nhạc Việt Nam.
Theo NP biết thì Năm Cơ rất ít có độc tấu vọng cổ dây hò nhứt đờn kìm.
Vì dây hò nhứt (đờn kìm) vọng cổ nghe không hay.
Ai cũng vậy chứ không riêng gì nhạc sĩ Năm Cơ.
Bây giờ, chính ông Ba Tu cũng vậy.
Tại dây hò nhứt đờn nghe không hay chứ không phải tại người đờn dở.
Hò nhứt (dờn kìm) mà chuyền nhiều chữ quá, nghe ra thì mượn chữ của guitar, ông Ba Tu cũng vậy.
Sự khác nhau giữa Tân Nhạc (nhạc Tây) và Cổ Nhạc (nhạc ta). Theo nhạc Tây phương thì một bản nhạc của Mozart, của Beethoven của Chopin hay của một nhạc sĩ trứ danh nào khác sáng tác, thì một nhạc sĩ ở thế kỷ 18, 19, 20, 21, 22, hay sau nữa, ở Pháp, ở Đức, ở Mỹ, ở Tàu hay ở Nhựt, cũng đã, đang và sẽ, đánh ra bấy nhiêu nốt, ngừng lại bấy nhiêu lâu, không sai một ly, chỉ có khác nhau ở lối diễn tả hay "phiên dịch" (interpréter) cảm giác của tác giả. Còn theo cổ nhạc Việt Nam thì một bản Tứ đại, Nam xuân hay vọng cổ (thí dụ) của ông Chín Kỳ đàn, nếu được "thu băng" rồi đem ra phân tách kỹ từng nốt đàn và từng lúc im, thì thấy nó sẽ khác với bản Tứ đại, Nam xuân hay vọng cổ của một nhạc sĩ khác đàn (cùng một thứ đàn). Và ngay cùng một người đàn, nếu thu băng rồi phân tách kỹ lại từng nốt đàn thì bản Tứ đại, Nam xuân hay vọng cổ của ông Chín Kỳ đàn ngày hôm nay, có khác với bản Tứ đại, Nam xuân hay vọng cổ mà cũng chính ông Chín Kỳ này đàn ngày hôm trước, hoặc tuần lễ trước, hay ngày hôm sau, hoặc tuần lễ sau, bởi vì theo quan niệm của cổ nhạc Việt Nam thì người nhạc sĩ khi đàn là một "Instant Composer" sáng tác ngay tại chỗ (ứng tấu) một bản đàn theo điệu nào đó, trong khung hay theo mẫu nào đó, để diễn tả tâm hồn hiện tại của mình, tuỳ ý, tuỳ hứng, tuỳ lúc mà tư tưởng và cảm giác của mình thì thay đổi hằng ngày nên bản nhạc đánh ra nghe có khác, mặc dù chung chung biết nó theo điệu gì, mẫu nào. Bởi thế cho nên mới có cái tích "Bá Nha, Tử Kỳ", người này đàn, người kia nghe được, thì "đọc trong ruột" của người ấy mà biết được đang nghĩ đến cái gì.
Chính vì đàn kìm phải nghe hơi rặt của nó mới đã. Vì thế mình rất mê chữ đàn vọng cổ của Ông Năm Cơ. Một trong những lí do mà NP nói mình thích chữ đàn của ông ấy.
Chính vì đàn kìm phải nghe hơi rặt của nó mới đã. Vì thế mình rất mê chữ đàn vọng cổ của Ông Năm Cơ. Một trong những lí do mà NP nói mình thích chữ đàn của ông ấy.
Uh huh... trước 75 người ta đờn kìm rặt hơi đờn kìm, nói chung, đờn nào ra đờn đó.
Sau năm 75, nhạc sĩ Thanh Hải ngoài Bắc vô đờn tranh toàn là chữ guitar của Văn Giỏi (nhiều chữ) người yếu bóng vía nghe khớp không dám hoà với Thanh Hải, riêng NP nghe qua thì cười, nếu vậy thì đờn guitar cho rồi. Lại nữa Thanh Hải hoà với Văn Giỏi nghe không được, cũng không đúng cách chơi. Vì có ai mà hai cây đờn dây sắt hoà với nhau bào giờ. Luật chơi tài tử là hoà tấu phải là mỗi thứ chỉ một cây đờn là tơ đồng trúc. Tơ là dây tơ đàn kìm, đồng là dây sắt guitar hoặc tranh, trúc là tiêu sáo, trong tơ đồng còn có đờn kéo là cò gáo hoặc violon. Một dàn nhạc, có kìm thì không được có sến hay tỳ bà vì cùng là dây tơ, có guitar rồi thì không được có tranh vì cùng là dây sắt (đồng), có cò rồi thì không được có violon vì cùng là kéo cung. Bây giờ ngoài Bắc vô "chỉ đạo nghệ thuật" hoà tấu theo kiểu "đại hợp tấu" của nhạc Tây phương, dàn nhạc 7-8 cây đờn trùng dây tùm lum, nghe không đuợc, mà cũng không biết luật chơi tài tử.
Cũng bây giờ, vì sợ bị guitar đờn lấn át nên người ta đờn kìm chuyền chữ, rốt cuộc nghe giống (mượn) chữ đờn guitar, mất tính đặc thù, "rặt hơi".