À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi
Dải đất Miền Trung nhỏ hẹp eo thon
Mưa, nắng, gió bào mòn từng lớp đất
Bãi cát mênh mông mẹ gánh gồng nặng nhọc
Cha gù lưng lọc cọc đẩy xe thồ
VỌNG CỔ
1. À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi, bãi cát mênh mông mẹ gánh gồng nặng nhọc, cha gù lưng lọc cọc đẩy xe … thồ. Mùa nắng ruộng khô, khô cả ao hồ. Dải đất nghèo con mang theo vào ký ức, bờ vực nằm kề vách núi cheo leo. Xóm thôn nghèo người lam lũ xác xơ, giấc ngủ trẻ thơ cơn gió lào đánh thức. Đường về Miền Trung như mơ như thực, xanh biếc lượn lờ biển uốn mờ chân núi.
2. Đường về Miền Trung xa lơ xa lắc, ai dắt dìu ai mà đồi nối lưng đồi. Về lại Miền Trung nghe thương nhớ bồi hồi. Núi nối đuôi nhau kéo dài xa mãi, tiếng ai hát giữa đồi hay tiếng suối ru mây. Mỏi gối vượt đèo mây vắt vẻo dừng chân, ngắm bãi cát oằn mình lăn trong gió. Ngoài biển khơi ánh đèn heo hắt đỏ, sáng mai về tôm cá có đầy khoang.
HÒ HUẾ
À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi
Dải đất Miền Trung kiên gan anh dũng
Mưa lũ, bão bùng nào dễ lung lay
Dưới sóng bạc đầu trên mây bay vờn sương khói
Giữa lưng chừng cây cối bạt ngàn xanh
VỌNG CỔ
5. Đường về Miền Trung loanh quanh, khúc khuỷu, ai có biểu ai đâu mà sao nặng trĩu ân … tình. Dải đất Miền Trung hay dải đất quê mình ?! Dải đất Miền Trung lũ chồng bão lũ, quạt đuổi gió lào canh giấc ngủ con thơ. Đường về Miền Trung như thực như mơ, nắng táp bờ vai, bụi cài mi mắt. Se thắt lòng ai mỗi lần trở lại, thương quá là thương dải đất kiên cường.
LÝ TRĂNG SOI
Ơi Miền Trung!
Dải đất kiên gan anh hùng
Vượt ngàn gian nan nắng mưa bão bùng
Lòng người kiên trung quyết không đổi dời.
Ơi Miền Trung!
Vượt qua bão lũ ra sức dựng xây
Người đi xa, nơi phương ấy có hay
Dải đất này đang thay đổi ngày đêm!
6. Dải đất Miền Trung kiên cường bất khuất, son sắt thủy chung để ai nhớ thương hoài.
Dải đất Miền Trung sợi chỉ kéo dài
Dẻo dai néo hai miền Nam – Bắc
Dải đất Miền Trung một lòng son sắt
Nối đất nước liền từ Bắc vào Nam!
The Following 5 Users Say Thank You to AnKhanh For This Useful Post:
AnKhanh
Nguyên văn bởi AnKhanh
NHỮNG CÁNH BUỒM NÂU
Ý thơ: Anh Ngọc
Vọng cổ: Trần Tuấn Kiệt
NỐI LỐI
Xưa một nửa tổ tiên theo Mẹ lên rừng
Một nửa khác theo Cha xuống biển
Chuyện ông tôi cùng trai làng ra đảo
Tên Trường Sa dựng cột mốc biên cương
VỌNG CỔ
1. Tôi là cánh buồm nâu mỗi ngày tách bến, lòng cứ hỏi bâng khuâng đâu dưới biển trên ... ngàn. Cái gạch nối mong manh mà quý giá vô ngần, lòng thương nhớ để tôi pha màu đất, nối biển đảo bằng hình cánh én, cánh dơi. Những cánh buồm đi dưới nắng ban mai, sóng thân mật vỗ mạn thuyền róc rách, những cánh buồm chở trăng thanh gió mát, thưở Mẹ tiễn Cha lặng trong sương mờ cổ tích.
2. Buồm như thể chiếc lưỡi cày lật ngược, vạch những luống trăng sao nằm giữa lưng trời. Nhắc chủ quyền thiêng liêng không thể đổi dời. Những cánh buồm tìm gì nơi góc bể, để trọn cuộc đời thấp thoáng phía chân mây. Hạnh phúc xa vời cuối những tầm tay, mang bao nỗi khát khao không mệt mỏi, buồm biết cách ngược chiều cơn gió thổi, hướng con thuyền rẽ lối sóng đại dương.
NÓI LỐI
Buồm ơi buồm, ngươi có thực hay chăng
Để con sóng ngổn ngang lời tâm sự
Để mỗi sáng, mỗi chiều như nỗi nhớ
Tự chân trời Tổ Quốc lại hiện lên
LÝ BA TRI
Buồm nâu, vươn cánh ra khơi
Ai gởi ai tình, thiêng liêng Tổ Quốc
Rằng nơi, biển đảo xa xôi
Xin cứ yên lòng, dẫu lắm phong ba
Cả nước chung một lời: Tô thắm đẹp Trường Sa!
VỌNG CỔ
5. Biển sẽ ra sao nếu một ngày thiếu vắng những cánh buồm nâu lộng gió căng ... phồng. Biển có còn xanh, xanh nỗi nhớ vợ chồng. Mỗi cánh buồm là một cánh cò lặn lội, soi rọi biển âm thầm đo hết mọi chiều sâu, hăng hái miệt mài thắp sáng ngọn lửa nâu, ở giữa khoảng xanh trời xanh nước, dẫu giông bão cũng không làm sao tắt được ngọn lửa bình yên ấm áp tình người.
6. Tôi đi qua sóng gió của đời tôi, để đến gặp tấm lòng biển rộng. Biển giản dị và chuyên cần nuôi sống, không thiếu ai, không sót một người nào. Bảy sắc cầu vồng đã lùi lại đằng sau, chỉ còn tôi giữa bộn bề biển cả. Và trên đầu lũ mây bông trắng xóa, tựa đàn cừu say giấc ngủ giữa trưa nồng.
Kìa biển Đông ửng áng mây hồng
Từng ngọn sóng ngóng về đất tổ
Dẫu trải qua phong ba bão tố
Luôn có những cánh buồm cập bến tự do.
Cần Thơ, 10g30’ - 01.7.2011
The Following 4 Users Say Thank You to tieuhoang For This Useful Post:
AnKhanh
Tác giả Thanh Bình qua đời lúc: 18h35 ngày 15 tháng 9 năm 2011
Hưởng dương: 58 tuổi
Động quan lúc: 10h ngày 18 tháng 9 năm 2011
Sau đó đưa đi an táng tại: Nghĩa trang chùa Vĩnh Nghiêm, quận 12.
Tang lễ tổ chức tại nhà: Số 136/2 đường Nguyễn Tri Phương, quận 10.
THÀNH KÍNH PHÂN ƯU cùng gia đình tác giả - Chú Thanh Bình!
Kính chúc hương hồn Chú phiêu diêu miền cực lạc
----------------------------------------------- LỜI TÂM TÌNH DỊU DÀNG Kính tặng hương hồn Chú Thanh Bình
PHI VÂN ĐIỆP KHÚC
01. (+) Tiếc (thương)
02. Chú Bình vừa (đi), qua miền xa (+)
03. cõi xa vĩnh (hằng), đâu còn (+)
04. phút giây bên người (thân!) (+)
05. (+) Khi
06. (+) viết bài Bông (Mai!)
07. (+) mắt ai trong (ngần)
08. (+) như lần ngày (xưa)
09. đêm mơ (+) em hát khúc dân (ca)
10. Chú (về), về nơi cõi (xa)
11. Áo bà ba (+) gói theo mùa (thu)
12. lưng mẹ (còng), dòng sông đôi mắt (ai)
13. chờ thương nhau (+) hát Lý qua (cầu)
14. đâu rồi (màu) da đỏ ước (mơ)
15. ai nỡ vô tình (+) cho đàn chùng (dây)
16. Nhớ! (+)
17. lúc xưa biên tập (Đài), chương trình cải lương (+)
18. (+) phát thanh Việt (Nam)
19. tiếng đàn tiếng ca (+) (+)
20. nào mơ tiếng (tăm). Yêu nghề cha (ông)
21. tình quê luyến (lưu). Chúc nơi suối (vàng)
22. (+) Chú về gặp Cha
23. (+) (Nhớ)
24. (+) Bác Trần Kiết (Tường)
25. dạt dào bao la (+) khúc ca quê (nhà)
26. Chú Bình ơi! (+) nhớ thương vô (ngần)
27. vùng quê (+) Thới Thạnh, Ô (Môn)
28. (+) (Mong!)
29. (+) Kính mong hương (hồn)
30. qua miền trời xa (+) Chú ca Cha (đàn)
31. bài hát (+) Quê hương ơi ta sẽ (về)
32. bao niềm vui (+) nỗi buồn sớt (chia)
33. Niềm vui! (+) nỗi buồn sớt (chia!)
34. Niềm vui! (+) nỗi buồn sớt (chia!)
-------------- Chữ màu xanh: Tựa các bài ca Chú Thanh Bình, NS Trần Kiết Tường sáng tác. Sinh thời Chú Thanh Bình sử dụng đàn Kìm rất giỏi! Chú Trần Thanh Bình là con trai Nhạc sĩ Trần Kiết Tường (Nhạc sĩ Trần Kiết Tường Quê Thới Thạnh, Ô Môn, Cần Thơ - Tác giả ca khúc nổi tiếng HỒ CHÍ MINH ĐẸP NHẤT TÊN NGƯỜI, ANH BA HƯNG, ÁO BÀ BA, QUÊ HƯƠNG ƠI TA SẼ VỀ)