Soạn giả, NSND Viễn Châu, người được xem là "vua vọng cổ" đã qua đời vì tuổi già, sức yếu, lúc 13 giờ 15 phút ngày 1-2, hưởng thọ 92 tuổi.
Nhạc sĩ Trương Minh Châu - Con trai Soạn giả, NSND Viễn Châu, cho biết cha mình qua đời tại nhà riêng sau thời gian điều dưỡng tại nhà. NSND Kim Cương thông báo sẽ đứng ra lo tất cả thủ tục tang lễ.Linh cữu của ông hiện được quàn tại Nhà tang lễ TP HCM.
Soạn giả, NSND Viễn Châu tên thật Huỳnh Trí Bá, sinh năm 1924, là danh cầm đàn tranh và là soạn giả cải lương nổi tiếng tại Việt Nam. Ông được cho là người đã khai sinh ra thể loại tân cổ giao duyên và vọng cổ hài, có công đào tạo ra nhiều thế hệ nghệ sĩ cải lương danh tiếng một thời.
Soạn giả, NSND Viễn Châu qua đời
Sinh ra và lớn lên tại xã Đôn Châu, huyện Trà Cú, tỉnh Trà Vinh, ông xuất thân trong gia đình vọng tộc, thân phụ là Hương cả, là con thứ sáu trong gia đình, ông còn có tên là Bảy Bá theo thông lệ người miền Nam.Thuở nhỏ, ông học quốc văn ở trường làng và học Hán văn với những bậc túc nho ở tại nhà. Ngoài ra, khi còn học ở trường, ông đã mê đàn ca, cả tân lẫn cổ, thường có mặt trong các buổi đờn ca tài tử, hoặc cùng bạn bè tổ chức đờn ca. Ông mày mò những ngón đàn học lóm qua đĩa hát nhựa cũng như các nhóm đàn ca tài tử ở làng quê. Đến năm 19 tuổi, ông đàn thạo các loại đàn tranh, violon, guitar và được nhiều người khen ngợi.Năm 1942, ông tham gia Ban cổ nhạc Ðài Phát thanh Pháp Á Sài Gòn. Tuy nhiên, dấu ấn đầu tiên trong sự nghiệp văn hóa nghệ thuật của Soạn giả, NSND Viễn Châu là truyện ngắn đầu tay "Chàng trẻ tuổi" được đăng trên báo Dân Mới và bài thơ "Thời mộng" được đăng trên báo Tổng xã mới trong năm đó.
Ông để lại sự tiếc thương cho người thân, đồng nghiệp, học trò, người hâm mộ
Cuối năm 1943, ông theo đoàn Tố Như lưu diễn. Hai tháng sau, ông tham gia gánh ca kịch của Năm Châu ra Hà Nội lưu diễn. Trên bước đường nghệ thuật của mình, ông có cơ hội tiếp xúc với các nghệ sĩ tài danh bấy giờ như Năm Châu, Lê Hoài Nở, Trần Hữu Trang, Duy Lâm... và học hỏi được nhiều kỹ năng về tư duy sáng tác.Kịch bản đầu tay của ông là "Nát cánh hoa rừng", sau đó có hơn 70 kịch bản nổi tiếng được lưu hành từ sàn diễn cho đến thị trường băng dĩa, trong đó có các tác phẩm để đời như: "Một ngày làm vua", "Vụ án Huỳnh Thổ Cang", "Huyện chuột nuôi đề", "Chung Vô Diệm"," Hoa Mộc Lan"...
Gia tài ông để lại cho đời là hơn 2000 bài vọng cổ.
Oh giờ này gần 3h sáng rồi mà Nguyenphuc còn thức hả? Nói ra thì xấu hổ chứ thật sự anh cũng chỉ nghe và biết vậy thôi chứ cũng không rành về lịch sử cũng như không biết nhiều về các địa danh này lắm, để anh tìm hiểu rồi trả lời Nguyenphuc sau nhe.
Giáp giới với huyện Châu Thành, bên kia bờ kinh Bảo Định, có Đền thờ cụ Thủ Khoa Huân, thuộc làng Tịnh Hà, nay là xã Mỹ Tịnh An thuộc huyện Chợ Gạo tỉnh Tiền Giang. Em thích di tích này hơn.
Cụ Thủ Khoa Huân là một sĩ phu một lòng, trọn đời vì dân vì nước, bị bọn giặc xâm lăng Pháp bắt đem qua Cồn Rồng chém đầu.
Khi áp giải cụ, tay thì bị xiềng, cổ thì bị gông. Trên đường áp giải, cụ vẫn hiên ngang nói với đồng bào dọc đường rằng: Hai bên thiên hạ thấy hay không Một gánh sơn hà há phải gông Quằn nặng đôi vai quân tử trúc Nghênh ngang một cổ trượng phu tòng Cảm khái tấm lòng trung và khí tiết của cụ Thủ Khoa Huân giống như ông Văn Thiên Tường đời Tống (bên Tàu) chống quân Kim, ông (nhạc sư) Trần Quang Thọ soạn ra bản nhạc Văn Thiên Tường mà chúng ta đang đờn ca hiện nay.
Tiền Giang là cái nôi của phong trào ca sa lông, ca ra bộ (đờn ca tài tử) và cải lương, cũng là nơi sản sinh ra bản Văn Thiên Tường thuộc điệu thức oán, có trước cả bản Tứ Đại Oán (và 4 bản oán tổ).
Đờn bản Văn Thiên Tường, nhớ người anh hùng vì dân vì nước (vị quốc vong thân) Thủ Khoa Nguyễn Hữu Huân.
Em không nghe nói di tích Đình Long Hưng.
Em hỏi cô bác ở đây thì được trả lời là xã Long Hưng trước 1975 là vùng mất an ninh, dân tản cư đi hết, vườn tược bỏ hoang thành rừng, không có người lui tới nên không biết cái Đình đó.
Mà Long Hưng cũng là quê hương của Lê Thị Hồng Gấm, nữ du kích "lập thành tích" dùng cây sào chăn vịt thọt rớt máy bay trực thăng "giặc Mỹ", trở thành "anh hùng chống Mỹ cứu nước".
Tài thiệt, đáng nể phục, bái sát đất luôn.
Cây sào giữ vịt mà chọt rớt máy bay, quả thật đại tài!.