À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi
Dải đất Miền Trung nhỏ hẹp eo thon
Mưa, nắng, gió bào mòn từng lớp đất
Bãi cát mênh mông mẹ gánh gồng nặng nhọc
Cha gù lưng lọc cọc đẩy xe thồ
VỌNG CỔ
1. À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi, bãi cát mênh mông mẹ gánh gồng nặng nhọc, cha gù lưng lọc cọc đẩy xe … thồ. Mùa nắng ruộng khô, khô cả ao hồ. Dải đất nghèo con mang theo vào ký ức, bờ vực nằm kề vách núi cheo leo. Xóm thôn nghèo người lam lũ xác xơ, giấc ngủ trẻ thơ cơn gió lào đánh thức. Đường về Miền Trung như mơ như thực, xanh biếc lượn lờ biển uốn mờ chân núi.
2. Đường về Miền Trung xa lơ xa lắc, ai dắt dìu ai mà đồi nối lưng đồi. Về lại Miền Trung nghe thương nhớ bồi hồi. Núi nối đuôi nhau kéo dài xa mãi, tiếng ai hát giữa đồi hay tiếng suối ru mây. Mỏi gối vượt đèo mây vắt vẻo dừng chân, ngắm bãi cát oằn mình lăn trong gió. Ngoài biển khơi ánh đèn heo hắt đỏ, sáng mai về tôm cá có đầy khoang.
HÒ HUẾ
À … ơi … ới … à … ơi … a … à … ơi
Dải đất Miền Trung kiên gan anh dũng
Mưa lũ, bão bùng nào dễ lung lay
Dưới sóng bạc đầu trên mây bay vờn sương khói
Giữa lưng chừng cây cối bạt ngàn xanh
VỌNG CỔ
5. Đường về Miền Trung loanh quanh, khúc khuỷu, ai có biểu ai đâu mà sao nặng trĩu ân … tình. Dải đất Miền Trung hay dải đất quê mình ?! Dải đất Miền Trung lũ chồng bão lũ, quạt đuổi gió lào canh giấc ngủ con thơ. Đường về Miền Trung như thực như mơ, nắng táp bờ vai, bụi cài mi mắt. Se thắt lòng ai mỗi lần trở lại, thương quá là thương dải đất kiên cường.
LÝ TRĂNG SOI
Ơi Miền Trung!
Dải đất kiên gan anh hùng
Vượt ngàn gian nan nắng mưa bão bùng
Lòng người kiên trung quyết không đổi dời.
Ơi Miền Trung!
Vượt qua bão lũ ra sức dựng xây
Người đi xa, nơi phương ấy có hay
Dải đất này đang thay đổi ngày đêm!
6. Dải đất Miền Trung kiên cường bất khuất, son sắt thủy chung để ai nhớ thương hoài.
Dải đất Miền Trung sợi chỉ kéo dài
Dẻo dai néo hai miền Nam – Bắc
Dải đất Miền Trung một lòng son sắt
Nối đất nước liền từ Bắc vào Nam!
BÀI CA ĐẠT GIẢI BA CUỘC THI KỶ NIỆM 20 NĂM TÁI LẬP TỈNH SÓC TRĂNG
Vị ngọt quê hương
Ý thơ: Lê Đức Đồng
Lời vọng cổ: Trần Tuấn Kiệt
NÓI LỐI
Không biết tự bao giờ, tôi thương lắm Sóc Trăng
Dải đất xanh xanh trên vóc hình Tổ quốc
Nơi biển xanh vỗ về con nước
Nơi cánh đồng bịn rịn khói chiều rơi…
VỌNG CỔ 1. Tôi nhớ Sóc Trăng như sóng mùa nhớ bể, chưa gặp nơi đâu con người hiền như thế, dẫu đi xa vẫn nhớ nét em… cười. Biển nhớ, rừng yêu, đất níu chân người. Thương làm sao nét cười duyên dáng, đằm thắm, dịu hiền tựa khúc dân ca. Có phải quê nhà mát rượi những dòng sông, để mắt em trong, ngọt lịm tấm lòng, má lúm đồng tiền nghiêng cả hồn ai, hay tại quê nhà lắm sầu riêng, dưa hấu!
2. Yêu làm sao bởi nét cười hồn hậu, ánh mắt em biêng biếc giữa đời thường, tô đẹp làng quê, đồng lúa, công trường. Mùa cốm dẹp, em đi chùa lễ hội, đội ánh nắng vàng rải giục những nhành mai. Cay đắng ngọt bùi, mùi rạ mùi rơm, mà mắc nợ ai, nụ cười sau khóm lá, mà mắc nợ ai, nghĩa tình không thể trả, mắc nợ con người, rồi mắc nợ cả dòng sông.
NÓI LỐI
Nâng vốc phù sa mát nỗi lòng
Ngỡ chừng mật ngọt của dòng sông
Ta về trong gió nghe mây hát
Khúc nhạc quê reo nước lớn, ròng…
VỌNG CỔ 5. Nguồn xa, sông hỡi hoài gốc cội, chỉ một lần thôi mà đã nhớ, ấm áp tình quê trong từng hơi thở, nhớ bến, đò xưa vội quay… về. Cho thỏa nhớ mong, cho vẹn giữ câu thề. Hạt gạo Sóc Trăng đi năm châu, bốn bể, mang nặng ân tình đất mẹ thân thương, thơm dẻo tình người lấp lánh như gương, tình đất thẳm sâu, chắt chiu hạt ngọc. Là con của đất, ngàn năm ấy, xin hóa phù sa đẹp dáng người.
6. Hạt gạo đồng bằng, sức trẻ hôm nay, thẳng hướng tương lai, căng tràn nhựa sống. Vượt biển Đông đầy tự tin, đĩnh đạc, châu thổ nồng nàn, ngào ngạt phù sa. Ông cha bao đời đổi máu, mồ hôi, lấy hạt gạo thơm muôn phần cay đắng. Có vị mặn biển khơi lặn vào sâu lắng, có điệu hát, câu hò, có bản lĩnh Việt Nam, có trí lực, những trái tim nhiệt huyết, cho dân tộc thuần nông năng động, hóa Rồng.
Thương mãi trong lòng những dòng sông
Chở nặng phù sa, lúa xanh đồng
Chắt chiu hạt ngọc về đất mẹ
Dãi dầu năm tháng dựng quê hương…