Lối: Trầm hương đốt gọi hồn người mệnh bạc
Rải đào hoa ướp xác bạn tình chung
Chậm phút giây thành lỡ cuộc tao phùng
Ta đau đớn khôn ngăn dòng lệ thảm.
VỌNG CỔ:
Câu 1:
Đào nương ơi, ôm nặng khối tương tư Thôi Hộ ta lại quay về vườn cũ, chỉ thấy mấy gốc đào hoa đứng rủ chịu tang... nàng. (-)(-) Ngọn đông phong sao lạnh thấu can tràng. (+) Trách nguyệt lão se lơi, trời già cay nghiệt; khiến hai mảnh chung tình chưa hiệp đã lìa đôi. (SL) Ước vọng cùng nàng nâng rượu giao bôi, chính tay ta đã làm vỡ tan rồi. Chốn suối vàng hồn nàng có hiển linh, xin về nghe bạn tình tạ lỗi./-
Câu 2:
Ta đã về đây đúng ngày này năm ngoái, vì khát khao một lần gặp lại người khuê nữ, có đôi má hồng tươi đẹp tựa hoa đào. (-)(-) Nhưng giai nhân đã biền biệt phương nào. (+) Trong giây phút bẽ bàng đầy tuyệt vọng, tay ta bỗng vô tình phóng bút đề thơ:
Ngày này, năm trước, cửa đông
Má hồng cùng với đào hồng khoe tươi
Má hồng giờ ở đâu rồi?
Hoa cười trước gió ghẹo người tình si./-
Câu 3:
Sau ngày ấy ta đã vạn lần tự nhủ, hãy quên đi đừng ấp ủ mãi mối sầu thương. Nhưng lưới tình càng cố gỡ lại càng vương, rồi việc đèn sách bút nghiên cũng trở thành vô vị. Ta cất bước du sơn ngoạn thủy, mắt thấy vạn vật đất trời toàn một màu u ám thê lương. (SL) Hôm nay đúng hội Đạp Thanh, ta hờ hững nhập dòng người trẩy hội. Lòng vô định để mặc cho chân tìm lối, chân vô tình lại dẫn ta tới Đào trang.
Tai vừa nghe tiếng khóc than
Hồn xiêu, phách lạc, trước sân lặng người./-
Nói lối: Tựa cửa riêng sầu, thương nhớ ai
Phòng khuê ướt lệ trắng đêm dài
Đào hoa giấu hộ người trinh nữ
Một vết thương lòng...
LÝ CON SÁO: ...đến... sáng nay.
Khi tắt lịm dần ánh sao mai
Thì hồn nàng cũng ra đi
Mang theo mối hận dài
Ôm ấp đã bao ngày.
Tình, chung tình; tình sao thiết tha
Ta khóc than, tiếc cho đời hoa
Tình, bạc tình; lòng ta xót xa
Ta, chính ta đã giết đi đời hoa!
VỌNG CỔ:
Câu 5:
Một bài thơ với đôi vần thương nhớ đã tẩm độc đời hoa đang giữa độ xuân... thời. (-)(-) Ta có ăn năn thì cũng quá muộn màng rồi. (+) Đào nương ơi, phút vĩnh biệt chỉ còn trong gang tấc, đã đến giờ đậy nắp áo quan. (SL) Suối lệ trào tưới đẫm mặt tình lang, ta nức nở gọi tên nàng lần sau cuối. Duyên hương lửa kiếp này thôi đã lỡ, nguyện kiếp lai sinh loan phượng giao hòa./-
Câu 6:
Lạ thay! Đây sự thật hay chỉ là mộng huyễn, ta vừa nghe một hơi thở nhuyễn hơn tơ. Và kìa! Nàng như đang bước dần ra khỏi cơn mơ; mi khẽ chớp, đôi bờ môi mấp máy. Dương khí từ đâu về tụ hội, trả lại nét hồng cho đôi má hồng xưa. Ta ôm nàng ra khỏi áo quan, nghe hơi ấm và hương thơm người trinh nữ, mà còn sợ đây chỉ là ảo ảnh trong chiêm bao của một tâm trí loạn cuồng. (SL)
Cuộc tương phùng Thôi Hộ - Đào nương sẽ mãi mãi là nguồn cảm hứng cho phường văn nhân, nghệ sĩ.
Dìu nàng ra cửa ngắm đào
Hoa tươi - má thắm, đẹp nào đẹp hơn?!/.
Dạ cũng vẫn chưa luôn, vậy là tích này em không biết luôn rồi. Em vừa tra google để tìm hiểu thì mới biết sơ lược về nhân vật Thôi Hộ. Những câu thơ trong Truyện Kiều đây mà, hihi ! Cảm ơn anh trieuton
Thanh Hậu: Đúng là hình như chưa có tuồng nào về nội dung này (?). Qua bài này, tìm hiểu mới biết thêm về Thôi Hộ. Đúng là từ giai thoại này mà viết ra bài hát thì quả thật hay quá!
(theo Wikipedia)
Giai thoại
Thôi Hộ tự Ân công, người quận Bác lăng, nay là Định huyện, tỉnh Trực lệ, Trung Hoa, sống vào khoảng niên đại Đường Đức tông. Thôi Hộ vốn lận đận khoa cử lại là người tuấn nhã, phong lưu nhưng sống khép kín, ít giao du.
Một lần nhân tiết Thanh minh, chàng trai Thôi Hộ dạo chơi phía nam thành Lạc Dương. Nhân thấy một khuôn viên trồng đào rất đẹp, tươi thắm những hoa, chàng đến gõ cổng xin nước uống. Lát sau lại thấy một thiếu nữ diễm lệ e ấp nấp trong vườn đào. Uống nước xong, chàng ra đi. Năm sau, cũng trong tiết Thanh minh, người con trai trở lại chốn cũ, nhưng cổng đóng then cài, gọi mãi không thấy ai. Chàng viết bài thơ trên dán trên cổng. Lâu sau nữa, khi trở lại, chợt nghe tiếng khóc từ trong nhà vọng ra rồi thấy một ông lão ra hỏi chàng có phải là Thôi Hộ không và cho biết con gái của cụ sau khi đọc xong bài thơ bỏ cả ăn uống, đã chết, xác vẫn còn ở trong nhà. Thôi Hộ tìm vào đến bên xác người con gái, tuy đã tắt thở nhưng vẫn còn ấm và mặt mày vẫn hồng nhuận. Chàng quỳ xuống than van kể lể. Người con gái sống lại và họ trở thành vợ chồng. Bài thơ ghi lại mối tơ duyên bất hủ nhuốm màu sắc một huyền thoại.
Đến năm 796, niên hiệu Trinh Nguyên Thôi Hộ đậu tiến sĩ, làm tiết độ sứ Lĩnh Nam.
Dạ, những tích tình sử này đẹp và hay ghê luôn chú Mem, như Tây Sương Ký ( Thôi Oanh Oanh, Quân Thụy ) hay là Hồng Lâu Mộng, con rất thích, giờ biết thêm về nhân vật Thôi Hộ này, con sẽ tìm đọc. Cải lương ngày xưa không thấy và không biết có thu âm hay viết tuồng này vậy ta ?
Dạ cũng vẫn chưa luôn, vậy là tích này em không biết luôn rồi. Em vừa tra google để tìm hiểu thì mới biết sơ lược về nhân vật Thôi Hộ. Những câu thơ trong Truyện Kiều đây mà, hihi ! Cảm ơn anh trieuton
Đây là 4 câu thơ của Thôi Hộ khi trở lại vườn đào tìm Đào Phụng Trinh (Đào Nương) nhưng không gặp và cứ nghĩ nàng đi lấy chồng nên đề 4 câu thơ trên vách cửa.
Mem: tuồng thì chưa biết chứ Tân cổ thì có rồi...kaka