Nhìn ACE ai cũng có nhà làm tui ghen tỵ quá , hỏng biết viết gì thôi thì DTN làm giống như Hiền gởi lên những vần thơ thẩn thờ của mình hé . Xem như là nhà của mình vậy . ACE ủng hộ hé !!! Thu
Nghĩ gì trong tiếng thu rơi?
Mà gom thu cất một nơi trong lòng!
Cho đời cứ mãi long đong
Lẻ loi một bóng mênh mông...thu buồn. (DTN)
Thu buồn lạc bến đò ngang
Heo may tiễn bước lá vàng qua sông
Cuốn theo con nuớc lớn ròng
Lênh đênh chìm nổi mãi không đến bờ. (Only)
Khăn sương gói bến đò mơ
Nghe đêm trở giấc đợi chờ mùa sang
Mực nghiêng đổ... cúc óng vàng
Trước sân ai vẽ cả ngàn lá rơi
Giăng giăng mây khóc thay lời...
Phân ưu: Ngưu Chức trọn đời xa nhau
Sáng nay xối trận mưa rào
Hồn thu chìm dưới lá màu hoàng hoa (Phuongxa)
Thu về tím cả lòng ta
Tím hoa khế rụng hiên nhà, góc sân
Lối xưa ai đã dừng chân
Để hương hoa bưởi bâng khuâng mơ màng
Người đi lệ chảy hàng hàng
Chẳng lần nhìn lại gốc bàng trơ vơ
Đỏ au lá nhuộm đợi chờ
Sau vườn xoan nở màu hoa tím buồn (Only)
The Following 2 Users Say Thank You to Duongtonhu For This Useful Post:
Duongtonhu
Sáng hôm qua 20/11, tôi được tin anh Tư mất lòng kg bất ngờ nhưng cũng kg tránh được nỗi xót xa. Nỗi buồn kia chưa vơi, nỗi buồn nầy vội đến.
Nhà anh cách nhà tôi chỉ mấy bước chân, vậy mà lâu rồi tôi không về thăm anh. Nhớ hồi nhỏ tôi thường chạy qua nhà anh nghe cailuong khi thì; Nguyệt Hổ Vương, Độc Thủ Đại Hiệp, Yêu Và Ghen, Sở Vân Cứu Giá, Sở Vân Cưới Vợ ...giờ đứng trước quan tài anh, tự dưng bao kn ngày xưa lại hiện về, tôi lại muốn khóc mà sao kg khóc được.
Anh biết tôi mê cailuong thích Vũ Linh, anh cũng thích Vũ Linh, mõi khi đi công tác ở tỉnh về anh mua những cuộc băng mới có Vũ Linh là kêu tôi cùng nghe, hai câu vọng cổ trong "Tiếng hát Vũ Linh" của trích đoạn "Tô Đắc Kỷ" tôi cũng thuộc luôn từ dạo ấy (năm sau là tròn 20 năm rồi phải không anh Tư!), tôi luôn mang nó vào đời như mang cả thâm tình của anh Tư đã cho tôi.
Hồi nhỏ, giọng tôi đớt lắm, nói kg rỏ lời rỏ chữ, vậy mà tôi mê hát khủng khiếp. Những lúc rảnh tôi thường qua nhà anh nghe cailuong rồi hát thỏa thích, tôi chẳng biết mình đã tra tấn anh Tư bao nhiêu lần rồi nữa. Khi lớn, a biết tôi theo học hát anh là người đầu tiên ủng hộ, anh thường gọi điện bảo thâu băng về anh nghe. Cuộn băng đầu đời của tôi là món quà mà anh thích nhất "giọng mầy nghe giống Vũ Linh rồi đó".
Giờ nhìn mấy đứa cháu nội, cháu ngoại của anh còn quá nhỏ lại trích trên đầu mảnh khăng tang trắng mà lòng nhoi nhói, anh đã thật sự ra đi rồi sao?
Tiển anh xong, tôi về nhà một lúc, căn nhà vắng lạnh bởi lâu ngày chẳng có bóng người, hơn 50 bằng khen một thời ngược xuôi thi cử của tôi giờ Mối gậm te tua, những kn một thời ca hát, kn những ngày anh chở tôi đi thi huyện, thi tỉnh...giờ cũng bỏ tôi theo anh vào lòng đất lạnh.
The Following 10 Users Say Thank You to Duongtonhu For This Useful Post:
Thuong Tran
Đọc câu chuyện này xong tự nhiên nhớ đến Như..nên gửi vào nhà anh cho anh đọc nè
CHUYỆN TÌNH CHUỒN CHUỒN
Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.
Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.
Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.
Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"
Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"
Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!
Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.
Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.
Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.
Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.
Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.
Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.
Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.
Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.
Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.
Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.
Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.
Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.
Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"
Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"
Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ .... Có cánh chuồn nào trên vai bạn không ?
Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên ....
The Following 7 Users Say Thank You to Koala For This Useful Post:
Thuong Tran
Anh Koala: Chuồn chuồn chứ ko phải chuồng chuồng nha anh..^^ Xuân 02: câu chuyện này thấy hay nên share lên cho bà con coi relax thôi em, Còn làm được hay ko thì tùy quan niệm của mỗi người hà..tại thấy gần giống giống câu thơ chữ kí của Như nên gửi tặng anh Như đó mà
The Following 5 Users Say Thank You to Thuong Tran For This Useful Post:
Scarlet
Con người ít khi hài lòng với hạnh phúc mà mình đang có nên cứ tìm kiếm xa xôi...để rồi khi không còn gì trong tay thì lại hối tiếc...
Sống thế nào? yêu thế nào? Mỗi người một quan điểm sống, quan trọng là đừng để bao giờ phải nói hối tiếc
Thương nhớ cả nhà! Dạo này ít vào diễn đàn, ít tham gia hội họp nên càng thương càng nhớ cả nhà mình nhiều!
Scarlet!