Nguyên văn bởi
Duongtonhu
Hi cả nhà!
NMCV lần thứ 23 có nhiều kỉ lục lắm á!
- 4 lần thay đổi tuồng
- 2 ngày thoại tuồng
- 7 ngày lên sàn tập
- 1 lần chạy suốt vở diễn.
Cập rập thay đổi như thế do trục trặc khách quan kg mong muốn, ngoài dự kiến từ BTC,...cũng may mắn cho NMCV lần nầy là thành phần chuông được chọn cứng nghề nên tuồng cũng tươm tất, mong cả nhà cùng khán giả mộ điệu gần xa...xí xóa hen! hihiiii...
Mấy ngày tới kẹt show chắc hình ảnh cũng...chậm, hihihii....
Riêng em, dù biết có 1001 khó khăn để công diễn 1 trích đoạn, 1 vở tuồng hay 1 đêm diễn cải lương thì sự cố gắng để vượt qua những khó khăn đó là điều nên khâm phục dành cho nghệ sĩ. Nhưng, đứng ở vị trí người làm nghề, việc chấp nhận những thiếu sót đó dễ dàng thế có phải là đã quá bằng lòng và tự mãn chăng. Có quá ít thời gian, làm được vậy là mừng rồi. Có khi nào họ suy nghĩ lại và thấy có lỗi với khán giả, có lỗi trước Tổ nghiệp, và có lỗi với chính nhân vật mà họ đang xây dựng chăng??? Khiến nhân vật của mình cứ lay lắt trên sân khấu.
Em không mong một sự cầu toàn ở nghệ sĩ, với vị trí 1 người khán giả của cải lương... em cần tìm thấy sự nghiêm túc trong chính những con tim ấy. Và nếu có ai cho rằng mình đã lăn xả đã nghiêm túc... thì hãy nên nhìn lại những vết thương mà họ tạo trong lòng khán giả, và trong kịch bản nữa. Cả khán giả và nghệ sĩ đã quá dễ dãi với chính mình, và chính điều đó làm cho cải lương mất dần sự yêu mến. Tất nhiên, có cả những khán giả khó tính, và họ chọn cách lãng quên cải lương, còn nghệ sĩ khó tính... em không nói, vì những vị ấy họ quá hiểu thực tế như thế nào và họ sẽ tìm con đường nào đó họ bước được.
Em không tin cải lương mình là môn nghệ thuật "sến", hay xưa, hay lỗi thời... vì chính nó là "Cải cách hát ca theo tiến bộ, lương truyền tuồng tích sánh văn minh" mà. Tại sao nó lại đi xuống. Em biết, em hiểu có rất nhiều người vẫn đang tìm cho nó hướng đi mới, cho nó cách tồn tại... nhưng để "cải lương" tìm được nguồn sống mới thực sự, nó nằm trong tay của những người nghệ sĩ, những người thực sự đứng trước khán giả. Nhưng thay vì mang trái tim của nhân vật, như một tờ giấy trắng, bước lên thánh đường sân khấu, thì họ lại mang một đầu óc đầy suy nghĩ, giống một tờ giấy đầy vết tẩy xóa, bước lên sân khấu để rồi không vẽ trọn vẹn cung bậc nào và chẳng bao giờ họ nhận ra mình có lỗi trước khán giả cả.
Tệ thật, cải lương cứ tàn dần bởi những bàn tay muốn cứu nó. Có ai đó chợt giật mình và nhìn lại chính việc mình làm không? Có quá nhiều lời nói, có quá nhiều suy nghĩ khinh khi, cười cợt, xem thường những người dám nói... như em... Nhưng hỏi tại sao không nhìn lại chính mình đi, suy nghĩ lại chính mình đi. Có thể em sai khi dám nhận xét những lời này... nhưng có người làm nghề nào chịu thắc mắc vì sao có những khán giả như em không, hay chờ cho những kẻ khó tính như em quay mặt đi tìm những cảm xúc mới đầy thuyết phục?
Gần như em không dám nhận xét hay bình phẩm bất cứ chương trình cải lương nào, có lẽ vì một lời nói từ rất lâu của một người nên em chọn cách im lặng. Nhưng việc im lặng để mình không mang tiếng "làm khôn" không thay thế được sự thật trong suy nghĩ em.
Mà phải, suy nghĩ của em thì đáng gì, nhưng xin đừng tự che mắt mình theo cách bằng lòng nghe những lời khen tặng trước mắt, để rồi cứ giậm tại chỗ mãi hỡi những anh chị em làm nghề. Một người nghệ sĩ thực sự sẽ không tiến được thêm 1 bước nào nếu chẳng dám nghe một lời nhận xét (dù rất đắng) và tránh cả những khán giả khó tính. Có ai từng nghĩ mình cần phải chinh phục được những khán giả khó tính nhất không??? Không! Thay vào đó, lại cho họ là không bình thường. Ngay cả khi khán giả đó sai cũng phải tìm cách chinh phục được con tim họ nữa kìa. Vì có một sự thật là dù cả thế giới không giống nhau từ ngôn ngữ, văn hóa, phong tục... nhưng trái tim đều là của con người và tất cả đều cùng cảm nhận. Đó là tiếng nói chung dù đúng hay sai, dù tương đồng hay khác biệt. Hãy chinh phục họ bằng tiếng nói chung ấy thay vì bỏ đi. Chúng ta đã bỏ quá nhiều rồi, bỏ đến mức không còn mấy khán giả nhớ tới cải lương... còn định bỏ... đến bao giờ đây?
Em vẫn hiểu, mỗi người có một giới hạn trong tất cả, nhưng sao không tìm cho chính mình một giới hạn mới. Sao không dành cho nhân vật bằng cả trái tim, sao không để nhân vật thực sự sống. Cải lương được xem như một cách trình diễn ước lệ, sao không mang vào cái ước lệ đó một sinh khí mới, một cái gì đó khiến người ta tin!!! Chỉ cái gì thực... mới khiến người ta tin!!! Và nếu không thể làm cho không gian thành thực, thời gian thành thực, thì hãy để trái tim của nhân vật được sống thực, và không phải là một chút... mà là tất cả thực, chân thực cả trái tim nhân vật.
Những nghệ sĩ thời xưa sinh hoạt theo đoàn, tâm trí lúc nào cũng sống với nhân vật nên khi bước lên sân khấu, gần như cả linh hồn và thể xác ấy là của nhân vật. Tuy bây giờ chẳng dễ để được hoàn cảnh như ngày xưa, nhưng tâm hồn và thân thể của mỗi người vẫn do chính mình giữ mà, sao không quyết định với nó. Và cho đến khi nào những anh chị em nghệ sĩ vẫn còn chấp nhận để 1001 lý do khách quan kia chi phối thì xin đừng bước lên sân khấu! Đừng vô tình khiến thêm khán giả cải lương phải quay lưng.
Niềm vui thú của em khi coi cải lương chính là nhìn thấy được những điểm sai, những điểm yếu, những điểm chưa tự nhiên, và những điểm còn chưa phát huy hết của nghệ sĩ. Và đó chính là cách để em học tập nó, bởi em hiểu, 1 ngày nào đó em không còn tìm thấy những điều này... nghĩa là lúc đó... em đã giậm chân với chính mình rồi. Và em vui vì cứ xem lại càng nhiều, em càng thấy nhiều hơn những điều em đã thấy, và gần như nó chẳng dừng lại. Đây cũng là lý do em không dám xem lại clip của mình, em xấu hổ trước hàng đống lỗi của mình, ngày càng xấu hổ, và chỉ mong cố gắng hơn chính mình ngày trước, không cần hơn ai cả.
Từ nay, em sẽ bình phẩm thật kỹ mọi "ngóc ngách" của
Ngân Mãi Chuông Vàng, có thể có những điều em sai, hoặc chưa hiểu hết, nhưng đó chính là cách để em hiểu thêm về nó trong giới hạn hiện tại của mình. Em không chọn những nghệ sĩ chuyên nghiệp vì... kỹ thuật của nghệ sĩ chuyên nghiệp khá cao khá chuẩn, đủ để thấy... kỹ thuật. Em nghĩ, kỹ thuật biểu diễn thuyết phục nhất là không để khán giả thấy bất cứ kỹ thuật nào dù nó vẫn tồn tại, chứ không phải nghe câu hát là biết nghệ sĩ sẽ di chuyển đến đâu, đi ra sao, nhìn bạn diễn nào... Vẫn thấy những phút thăng hoa, nhưng em mong xem được những phút trái tim nhân vật thực sự thăng hoa chứ không mong xem nghệ sĩ thăng hoa.
Em sẽ không im lặng nữa đâu, nên chia sẻ bài mình học mà, đúng không anh em!!!