Lối
Ngày chị theo chồng
Xuồng nhỏ xuôi dòng qua ngã ba sông
Vùng kỉ niệm, mái dầm em hối hả
Mùa nước nổi cội bần già nay lẻ bạn
Đi lấy chồng, chị bỏ dạ bâng khuâng. Vọng cổ
1.Chỉ cách một khúc sông cớ sao mắt chị buồn trông theo dòng nước bạc. Bìm Bịp kêu não lòng thương câu hát ai có hẹn gì đâu mà chị lại mong.... chờ.
Một đóa bần chua chung thủy dại khờ.
Má cứ lo con gái lỡ thời, ở giá
Thương con mình mà má sợ thiên hạ gièm pha
Chị thuận lòng về làm dâu xóm trên,
Cô gái thợ may ưng anh trai làm rẫy.
Nhà mình nghèo má gả sớm bầy heo,
Nuôi sẵn mấy con gà mừng chị ngày xuất giá.
2.Nước lớn đầy sông nước ròng bỏ bãi.
Luyến thương ai con nước lại lưng chừng.
Khoác áo cô dâu chị cứ ngập ngừng.
Thương cội bần xưa nắng mưa lả ngọn
Gió lay đùa hoa điểm trắng bờ sông
Bao năm dài anh du học phương xa
Chị mỏi đợi bên cội bần kỉ niệm
Ngày tháng dần trôi đâu rồi màu mộng tím
Chữ hiếu anh tròn đành quên đóa bần quê...
Lối Chị có chồng Quên cả nỗi nhớ mong Sớm tối quẩn quanh mẹ già, con dại Gái thợ may, nghề làm dâu trăm họ Đâu khó gì, để được họ chồng thương.
Vọng cổ 5. Mái tóc điểm sương thời gian dường như khép lại. Nhịp sống bon chen phải tảo tần hôm sớm chị cũng quên đi ước mộng tuổi xuân...thì. Vất vả gian lao chẳng ngại khó khăn gì. Con của chị giờ trưởng thành khôn lớn Cũng xa trường, du học như anh Dẫu sợ đợi chờ từ tuổi thanh xuân Nhưng nay vì con chị thêm lần đưa tiễn Nỗi nhớ vào tim, lòng đau muôn thuở Thời gian ơi! sao để chị thương chờ.
6."Người về thăm lại nhánh sông Ngắm loài hoa mọn chạnh lòng nhớ thương." Đã đôi lần em nhắc lại chuyện xưa Ánh mắt chị! xa xăm... như sông dài vô tận. Ánh mắt ấy không như lần xuất giá Nhìn cội bần già nhìn lại khúc sông Chị nói: Con nước còn lớn ròng ngày mấy lượt Vì hạnh phúc tương lai ta phải mỉm cười. Xuồng đã theo dòng xa ngã ba sông Vùng kỉ niệm mãi là kỉ niệm Giữ riêng trong dạ đoá bần Một loài hoa mọn trắng ngần ven sông. Tháng 03/2018
Phụng Hoàng (câu 5 - 10)
...xưa. Hai buổi sớm trưa chị chung lớp, chung trường.
Chung một dòng sông, chung xóm nhỏ, con đường
Hái đoá bần chua, anh đùa trêu trên tóc chị
Anh bảo rằng: Chị là đoá bần kia
Nở trong nắng lung linh, toả ngời như tia mắt chị
Mãi thuỷ chung son sắc với quê mình
Lời vẫn còn e mà tình đã nặng tình
Anh ra trường, lên đường. Đi du học xa quê
Xa cội bần già, xa đoá bần chua
Mưa nắng bao mùa, Cội bần hiu quạnh bên sông.
Sau lối đầu N có viết Phụng Hoàng từ câu 5 tới câu 10 nhưng thấy vòng vo quá nên bỏ rồi, kkk....
Em rất tán thành với ý này của anh. Thật ra ngay từ khi thấy phụng hoàng anh viết thêm, em xem đi xem lại vẫn cảm thấy thích bố cục lối xong vô vọng cổ liền nó rất đã và nối liền mạch cảm xúc với phần lối sâu hơn. Phần thêm phụng hoàng làm cho sườn bài hát thêm đa dạng màu sắc, nhưng nó cũng làm lơi cái mạch cảm xúc nội tâm khi chuyển đổi không gian rồi lại trở về thực tại. Phần phụng hoàng cũng làm cho câu chuyện bị biết trước, giảm hiệu ứng đau đáo bất ngờ ở câu 2 khi "Anh" được nhắc đến làm cho nổi đau thêm da diết: "Bao năm dài anh du học phương xa - Chị mỏi đợi bên cội bần kỉ niệm". Câu chuyện đời chị mở ra dấu mối cho nguồn cội bắt đầu nổi đau dài theo năm tháng.
Ban đầu xem qua, tôn trọng ý tưởng, cảm xúc, nội dung, và hình hài dàn trải mà tác giả đang vun vén, chỉnh chu cho tác phẩm nên quan điểm cá nhân em không dám phân tích nói ra. Nay thấy anh Dương Tố Như có cùng ý nghĩ nên em mạng phép trải lòng phân tích cảm nghĩ riêng như vậy. Có gì mong anh Như bỏ qua nhe ! Hihi...
Ý thì thấy hay rùi, mình chỉ ý kiến về chính tả cho trọn vẹn hơn thui:
- Câu 1:
Rã bầy heo: theo mình là Gả bầy heo, ý nói bán bầy heo.
- Nói lối giữa:
Nổi nhớ mông: nỗi nhớ mong